SunShine Người giám sát
Tổng số bài gửi : 122 Ngày sinh : 20/09/1993 Đến từ : Thành Phố WarC Sở thích : Music, Gra, Dance, Car Biệt hiệu : ¤ø•» *Bb. VenuS* «•ø¤ Thanks : 0 Ngày đăng kí : 17/04/2009
| Tiêu đề: Có lá thư không bao giờ được gửi... Bởi chuyện chúng mình đâu phải tình yêu 17/04/09, 09:50 am | |
| Chúng mình lớn lên bên nhau như một đôi thanh mai trúc mã .Từ hồi cấp một , D luôn ốm yếu bệnh tật và đôi khi là ngốc nghếch nữa , H luôn bên cạnh bảo vệ che chở D trước những trò chọc ghẹo của tụi bạn cùng lớp hay cơn gió Bấc thình lình đổi chiều vào mùa Đông...
12 năm học phổ thông , H vừa đóng vai trò người bạn vừa là một người chị gái. Rồi cũng như các chàng trai mới lớn khác , D bắt đầu thích một cô bé cùng lớp và tập làm thơ. Những bài thơ vụng về lần đầu tập viết đều đưa cho H đọc và tất nhiên là D dùng nó để tặng cô bé kia. D vô tâm quá ,dẫu bao dung cách mấy thì đôi mắt to , đen láy giấu sau cặp kính của H thoáng đọng một chút buồn.
Rồi chúng mình cũng phải xa nhau , vào mùa hè nóng bỏng như tờ giấy báo tin cả 2 đứa cùng đậu đại học. Khi biết tin , D đã dựa vào vai H mà khóc ,giọt nước mắt đầu đời của thằng con trai không rơi trên vai ba hoặc mẹ mà trên....
Rời thị xã nhỏ bé xinh xinh , chúng mình cùng bước vào thành phố với những hoài bão lớn ,thực hiện ước mơ mới chớm bắt đầu ....D học đại cương ở Thủ Đức còn H học đại học Sư Phạm ở Phú Nhuận nên 2 đứa chẳng thể cùng tung tăng đến trường như ngày xưa nữa.....
Ngày...Tháng...Năm... Sinh nhật H mua một món quà nhỏ , lên phòng kéo H đi ăn... hình như H đang đợi một ai đó , mà thôi kệ...Hôm nay H thật đẹp ,cái dáng cao gầy và đôi kiếng dày cui vẫn không che được gương mặt trái xoan xinh xắn , làn da trắng ngần và đôi mắt to , đen láy , sáng lóng lánh sẵn sàng hớp hồn một anh chàng mộng mơ nào đó...Mà hình như hôm nay H đánh môi son...
Ăn sinh nhật trở về... Một chàng trai tay ôm một bó hồng đang đứng dưới cầu thang phòng H , hình như người đó đã chờ lâu lắm rồi...Đi ngang người đó , H khẽ đứng lại , tay dùng dằng ra khỏi tay D. Đôi mắt người đó nhìn H thật âu yếm ấm áp. Nhưng đối với D lúc này nó thật nguy hiểm , nó có thể cướp H ra khỏi tay D. Và cái tôi trẻ con của D nổi dậy ,D kéo H về phía mình đi thẳng lên cầu thang. Đôi mắt người ấy cụp xuống và phảng phất đâu đây một tiếng thở dài. Lúc đó D cảm thấy rất khoái trá , H là của D , từ ngày xưa , bây giờ và sau này mãi mãi luôn là như thế. Mà hình như trời đâu có mưa sao mắt kính H nhoè ướt thế này...Hai mươi tuổi người ta chưa trở thành người lớn nhỉ !
5 năm trôi qua , H ra trường và tình nguyện đi dạy ở Quy Nhơn. Ngày H rời Sài Gòn, D không đến đưa tiễn vì bận đi thực tập ở xa. Qua những cô bạn cùng phòng , D biết H không còn gặp lại người đó nữa kể từ đêm hôm ấy....
Ngày tháng năm Tình cờ trở về Phan Rang công tác , kỷ niệm ngày xưa ùa về , nhớ H quá đỗi ,thế là đón xe ra Quy Nhơn. Nép mình bên khung cửa sổ , D lặng nhìn H giảng bài. Vẫn chiếc áo dài màu tím ,nụ cười luôn nở trên môi và ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào. Ân sủng mà Thượng Đế dành riêng cho D không còn nữa ,bây giờ Ngài đã đem nó tặng cho những đứa trẻ kia. Ôi ! Sao D thèm được như bọn chúng quá !
Định rủ H về Sài Gòn nhưng có lẽ ý tưởng này không thể thực hiện rồi. Ôi ! D ghét Quy Nhơn quá , nó đã lấy mất H của D lại còn sinh ra ông thi sĩ họ Hàn làm những câu thơ buồn đến nao lòng :
Người đi một nửa hồn tôi mất Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ Gió ở Quy Nhơn đỏng đảnh quá , những hạt bụi theo gió đã vào mắt D , không biết xót vì bụi hay là...mà nước mắt cứ trào ra thế này. Nếu H bắt gặp , H sẽ cười , ừ thì khóc đấy : có lỗi gì đâu khi đây là giọt nước mắt của yêu thương... Tạm biệt H. Tạm biệt Quy Nhơn. Những chiếc lá rơi đã làm một khoảng trời thu Quy Nhơn vàng úa
Từ Phan Rang ra Quy Nhơn rồi trở về thành phố quãng đường hơn 1000km chỉ để lén nhìn H , khùng lắm phải không ? Nhưng chỉ cần được nhìn thấy H mỉm cười hạnh phúc thì xa mấy D cũng...
Bố mẹ sinh ra chúng mình , Thượng Đế cho hai đứa gặp nhau và luôn ở bên nhau. Nhưng mũi tên tình ái không bắn trúng tim hai đứa....
Bạn bè cứ ghẹo rằng : hai đứa giống như 2 đường thẳng song song gần đến thế nhưng không bao giờ cắt nhau. Không đúng phải không H , hai đường thẳng song song vẫn cắt nhau ở vô cực đấy chứ. Nhưng vô cực là một nơi xa xôi lắm nên người ta không biết.
Nếu có một ngày D tìm thấy vô cực , H sẽ cùng D đến đó chứ !!! À , mà hai mươi lăm tuổi người ta đã lớn chưa nhỉ ? | |
|