Mẹ dạy con đừng lê dép những buổi trưa nắng gắt. Tiếng dép khi ấy nghe mới khó chịu làm sao. Con hiểu rằng không nên làm phiền người khác dù là những điều nhỏ bé nhất.
Mẹ dạy con không được có thói quen trút giận lên chó mèo. Vì chó, mèo - dù là con vật thôi thì cũng đáng được tôn trọng.
Mẹ dạy con phải biết trân trọng những gì mình có được, từ con búp bê tóc rối cho đến con chó bông bị cụt đuôi, tấm giấy khen trong kì thi từ hồi lớp Một…Tất cả những gì mình vất vả mới có được thì đều xứng đáng được nâng niu.
Mẹ dạy con biết chờ bố về những khi chiều muộn. Vì cảm giác đủ đầy khi có một gia đình thì tuyệt vời hơn là ăn một bữa cơm ngon.
Mẹ dạy con cách ăn tỏi sống để phòng bệnh cảm cúm, cách nấu cháo trứng để ăn những lúc ốm, chán cơm. Vì mẹ biết, một ngày nào đó con sẽ không còn được ở bên mẹ. Con phải học cách tự chăm sóc bản thân mình.
Mẹ dạy con cách rán một con cá thật ngon. Mẹ bảo tính cách con người hình thành từ những điều rất đỗi giản đơn như thế.
Mẹ dạy con cách ăn mặc chỉn chu để trở thành thiếu nữ. Nhưng mẹ cũng nhắc con là giá trị của con người ta không chỉ ở vẻ bề ngoài.
Mẹ dạy con cách cho một bà lão ăn xin những đồng tiền lẻ. San sẻ với người khác - dù là những thứ rất nhỏ bé thôi cũng là cả một niềm hạnh phúc.
Mẹ dạy con biết nấu những món ăn ngon, biết giặt giũ, vá may. Vì theo mẹ, yêu thương một nguời là chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ cho người đó.
Mẹ dạy con…
Có những điều con hiểu được và có những điều con không hiểu được. Có lúc con thấy mẹ quá khắt khe, con muốn bứt ra, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của mẹ. Cho đến hôm con tình cờ đọc được những dòng nhật kí của mẹ. Những con chữ đầy trăn trở: “Chứng kiến con đang lớn lên từng ngày, mẹ vừa mừng vừa lo. Làm sao để con mẹ đủ cứng cáp trước cuộc sống khắc nghiệt này? Chi bằng, để mẹ uốn nắn con từ nhỏ vậy. Con ơi, hiểu cho mẹ nhé!”...
Vâng, mẹ ơi. Giờ thì con đã hiểu. Con cảm ơn những điều mẹ dạy con nhiều lắm!