Đây là 1 cuốn nhật
kí mà chủ nhân của nó vẫn để dang dở, mong các bạn đọc và hiểu được
tình bạn chân tính là như thế nào vì tác giả đã bỏ ra công sức rất nhiều !!
Trong cuộc sống chắc chắn không thể thiếu tình bạn! Và tình bạn sẽ luôn
còn mãi trong kĩ ức mỗi người. Có lẽ tình bạn của chúng tôi cũng như vậy!
Tôi là một người rất rất rất... tin vào truyền cổ tích và điều đó cũng
khiến mọi người chọc tôi là "điên".Tù lớp một tôi đã sống khếp kín. Mọi
thứ đối với tôi thật là chán ngắt!Chỉ có một điều làm tôi vui đó
là:...bí mật(nói ra thì thân phận sẽ bị lộ mất!).
Rồi đến một ngày tôi
lên cấp hai;có nghĩa là bây giờ áp lực hoc tập sẽ đè nặng lên vai
tôi! Và một ý nghĩ xuất hiện rồi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi:"Thôi! Thế là
hết! Cuộc đời mình xem như xuống địa ngục từ đây."Nhưng mọi việc lại
không như tôi nghĩ!
Sáng hôm đó; tôi tới trường với một tâm trạng
chẳng có gì là tốt đẹp.
Sau khi nghe "diễn đàn buồn ngủ mà khô thể
ngủ"(buổi chào cờ),tôi tới cơ sở B để nghe bản cải lương bất tận(lời
dặn dò) của giáo viên chủ nhiệm.Tôi đã chán cài trường này sẵn rồi mà
đến khi vào lớp lài gặp ngay một thăng lù đù lờ đờ đứng trước
cửa...->cuộc đời vẫn "đẹp" sao, tình yêu vẫn "đẹp" sao của tôi trở thành
cuộc đời chán làm sao ,tình yêu chán làm sao...
Đúng lúc ấy,cô giáo bước
vào và tôi......tôi bất đắc dĩ phải ngồi bên cạnh thằng ngốc đó."Zời ơi là zời!Tại
sao một người xinh đẹp tuyệt trần (Của loài vật)như tui lại phải ngồi
gần một thằng trời đánh thánh đâm như hắn nhỉ."-Tôi nghĩ. Ngồi trong
lớp ngày nào tôi cũng nói móc xéo,xỏ xiên hắn.Nhưng hắn vẫn tuyệt đối
chẳng nói chẳng rằng.Như vậy càng làm tôi tức hơn. Tôi nghĩ ra nhiều
trò để phá hắn.Nhưng rất là hắn vẫn không hề xi nhê...Chuyện của chũng
tôi cứ như thế tiếp tục cho đến một ngày...Lúc đó là giừ thể dục.Trong
khi chạy đường dài, tự nhiên tôi cảm thấy chóng mặt nhưng vẫn gẵng chạy
tiếp.Cứ ngỡ là không sao nhưng khi gần đến đích thì tôi mất thăng bằng
và ngã vật xuống đất.Tôi không còn sức để đứng dậy, mí mắt tôi nặng
trĩu cứ nhắm nghiền lại; rồi đầu óc tôi trở nên mụ mị, không còn suy
nghĩ đươc gì nữa...
Tôi có cảm giác bị nhấc bổng lên rôi lịm đi...Khi mở
mắt thì tôi đang nằm trong bệnh viện cạnh tôi là......bên cạnh tôi là hắn.Tôi ngạc nhiên đến mức hồn chẳng còn trong người
nữa luôn...Nhìn hắn bỗng một cảm giác thân thương, gần gũi ập đến! Tôi
đã từng có cảm giác này lúc còn nhỏ tí xíu, lúc mà tôi chưa có áp lực
vì học hành..."Cạch" tiếng động ấy vang lên làm tôi giật mình và cảm
giác ấy biến mất. Một cô y tá bước vào mỉm cười một cách thân thiện,cô
nói:
-Em hôn mê nửa ngày rồi đấy. Cậu trai này ở bên em suốt. Anh trai em à?
Tôi
sững người:"Thật ư? Hắn mà làm thế à? Hắn mà tốt thế à?..."Nhiều câu
hỏi...à không phải vô số câu hỏi đấy chứ!Không hiểu từ đâu ùa về...
-Này em!-Tiếng nói của cô y tá vang lên làm tôi tỉnh người!
-À vâng!Anh trai em đấy ạ-Tôi lúng túng trả lời
-Cô thay nước cho em xong rồi;cô đi nhé!
-Vâng chào cô!-Tôi thẫn thờ nhìn theo cô ấy cho đến khi cô khuất bóng.
-Không ngờ là cậu lại nói được câu đó!Hì...-Hắn vừa là biểu tượng Victoria vừa nói!
Tôi lúng túng, mặt đỏ bừng đáp lại
-Ừ thì đó chi không!
-Chi đâu! Đùa tí thôi mà.-Hắn cười thân thiện! Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy nụ cười đó!
Sau
đó tôi đươợc hắn đưa ra khỏi bệnh viện và trở về nhà. Sáng hôm sau, tôi
đến trường với tâm trạng mà tôi chưa bao giờ có.Tung tăng trên con
đường đến trương chợt bắt gặp một nụ cười, nụ cười của hắn.Thế là cứ
sáng sáng, tôi cùng hắn đi học.
Tình cảm của chúng tôi từ người dưng
trở thành bạn bè.Rồi một buổi sáng, có cô bé tên (Bí mật) xuất hiện bắt
chuyện với tôi đầu tiên và chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân.Rồi
ngày nọ, cô ấy nói cô ấy thích hắn.Tôi thấy lòng hơi(hơi thôi đó
nghen)quặn lại nhưng vẫn mỉm cười cho qua chuyện.
Một ngày trời mưa
tầm tã.Cô ấy chạy đến nhà tôi,khóc nức nở.Cô ấy đã tỏ tình với hăn
nhưng bị hắn từ chối.Tôi tức tốc hẹn gặp hắn.
Hắn mời tôi vào phònghăn
rồi đi pha trà. Tôi nhìn qunh phong và thấy một khung ảnh.Ở sau kí tên
là người bạn thân thuở nhỏ rồi lại có thêm một khung ảnh nữ, hình như
là hình của hắn với nụ cười quen thuộc đó!
..."Cạch"hắn bước vào trên tay bưng hai tách trà nóng.
-Sao lài từ chối cô ay? Cổ tội nghiệp lắm đó!- Tôi hỏi với vẻ đầy tức giận.
-Bạn biết chuyện rồi à?! Đã thế thì khỏi nói vòng vo tam quốc nữa! Mình là Phong đây! Bạn không nhớ mình à?
Phong. Cái
tên này nghe quen lắm. Mọi kí ức chợt ùa về trong đầu tôi. Lần đầu tiên
tôi nhận được cia nụ cười thân thiết đó là lúc tôi đang học mẫu giáo
nhỡ. Tôi còn nhớ tên người đó nhưng không nhớ mặt! Hắn ở cạnh xóm
tôi. Buổi chiều thường cùng tôi đi thả diều, chơi cỏ gà và thường bị
ghép đôi với tôi...Tôi vô tình nhận ra, từ khi gặp hắn, tôi trở nên hòa
đồng hơn; cuộc sống nhà trường giờ chẳng là gì với tôi nhờ hắn; áp lực
về học tập cũng biến mất dần khi gặp hắn...Nói chung, nhờ hắn mà tôi
được sống, được có cảm xúc như bao người khác. Tôi biết vui, biết buồn,
biết giận...Từ khi còn nhỏ, hắn đã mang lại cho tôi những cảm xúc
đó,đến lúc hắn đi thì tôi trở nên trống rỗng.Bây giờ, hắn lại xuất
hiên! Xuất hiện đột ngột như cái cách mà hắn biến mất.Quá đỗi bất ngờ,
nước mắt tôi trào ra lúc nào mà tôi cũng chẳng hay!
-Phong...có thật không...?-Giọng tôi run run
-Ừ mình đây.Tốt quá, cuối cùng bạn cũng nhận ra mình!Bạn thân từ hồi nhỏ má thế á?!
-Híc...sao không nói sớm. Từ hồi đó đến giờ mình cứ tưởng không được gặp lạị bạn nữa.
Bạn bè đoàn tụ trong khung chảnh vô cung sướt khiến tôi không khỏi bật cười mà thốt ra:
-Chao ơi! Giờ thấy giống phim tình cảm Hàn Quốc quá à!
Chợt mặt Phong nghiêm lại!
-Còn
về chuyện của Như (bạn thân của tôi) thì ...mình không muốn có mấy cái
tình củm lãng xẹt ấy bây giờ.Thời gian còn dài mà chúng ta thì đang còn
là học sinh nên mình không thể không từ chối Như.
Tôi hiểu Phong.
Cách nghĩ đó của cạu ấy cũng giống tôi vả lại tôi cũng lo Như nếu buồn
về chuyện tình củm thì việc học hành sẽ xuống dốc! Tôi tạm biết Phong
và ra về. Tôi kể lại mọi việc cho Như.Như cũng không phải là người
không hiểu lí lẽ nên bạn ấy cũng dễ dàng bỏ qua.Cảnh xum họp vui vầy
của chúng tôi cũng chẳng kéo dài được bao lâu!Phong nhận được một
chuyến du học ở Anh trong 12 năm.Trong khi tiễn bạn ấy lên máy bay,
lòng tôi buồn rười rượi.
-Thôi chỉ 12 năm thôi mà.Mình sẽ cố gắng
giữ liên lạc với mị người, đừng buồn nhé!À quên! Hãy luôn giữ mãi con
người này của bạn, đừng làm mất như lần trước nhé!
-Được rồi!Mình hứa! Mình và Như cũng sẽ cố gắng để nhận được học bổng như bạn.
Tôi
nhì Phong lên máy bay cho đến khi máy bay cất cánh khuất dạng."Được
rồi! Mình sẽ không quên lời hứa đối với Phong". Một ngày mới lại bắt đầu
và tôi lòng tràn đầy hạnh phúc tiếp bước cuộc hành trình trên con đường
đời đầy chông gai của cuộc sống...
Năm tháng trôi qua, tôi lớn lên và trở thành...một con vịt bầu xinh đẹp
. Còn Như thì tiểu thư vẫn hoàn tiểu thư!Nó có cả đám con
trai vây quanh nên một số con gái đôi khi cũng nổi điên đủ để
ghen tị với nó và luôn bị tôi tẩn cho một trận tả tơi (Karate
đai trắng nhát đẳng đó nghen!!!
).Rồi ngày đó đã đến, ngày tôi nhận được học bổng sang Anh du
học,Như cũng vậy. Tôi bịn rịn chia tay mọi người, những thầy cô
đã vất vả dạy Anh Văn cho tôi và hồi hộp bước lên máy bay để
đến Anh .Tôi suy nghĩ đủ điều:"Không biết Phong giờ này ra sao
rồi nhỉ?Nếu gặp lại mình anh ấy có nhận ra không?(Tôi và
Phong mất liên lạc từ ngày cậu ấy đi mừh! )Đến nơi, mọi thứ
điều xa lạ ...Nhưng đó chỉ đối với tôi còn với Như thì không,
nó có cả một đám người để đưa đi rước về! (Con nhà giàu
sướng ghê!Hix...hix...)
Tôi bắt tay vào công việc truy lùng
nhà ở! Tôi đi thẩn tha tha thẩn rổi lạc đến luôn một khu toàn
những thùng với hộp mà vắng tanh vắng ngắt mới kinh chứ!Trời
thì lại sắp tối, nên tôi quyết định ở lại khám phá nơi
này.Tôi leo lên đống họp cao nhất và láy máy game boy ra chơi.
Khoảng
8 giờ, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Ngó xuống thì thấy 2
người, một mặc đồ đen một mặt đồ trắng. Tên đen đứng bên cạnh
một thùng gỗ, tên trắng thì xách vali.
-Ngươi đi một mình chứ?-Tên đen nói
-Ừ
-Hàng đây, thế tiền đâu?
Tên
đen chuẩn bị mở vali ra thì tôi bị trượt chân rơi xuống.Thấy
tôi mặc áo trăng nên tên đen tưởng tôi là đồng bọn với tên
trắng- > nó kêu người ra và hai bên đánh nhau.Mà không hiểu
tại sao chỉ mỗi tôi đánh với chúng còn thằng trắng thì đang
tranh thủ mở hàng ra
Một trong những tên đen rút súng ra."Bây giờ mà ở lại thì chảng khác nào tự sát
nên... chuồn là thượng sách".Tôi vắt giò lên cổ mà chạy...
...Mải nhìn lại phía sau nên tôi chạy đâm rầm vào Trắng!Tôi giận sôi gan hét to:
- Bộ mù hả? Mắt lọt tròng hả? Mắt đi ăn đám dỗ rồi hả? Đồ điên, thần kinh, tàn, mát, chạm, tâm thần ...kia!!!!!!!!!!
để tao cho mày bị hắc lào, lang beng, nấm, H5N1, tai xanh , lao phổi,
viêm phế quản, ung thư, khối u mãn tính, sảy ngứa, bề đay, chết không
toàn thây luôn hén!!!!!!!!!!Cái đồ trâu, bò, ngựa, chó, mèo, gà, vịt,
chồn, sói ,báo ,hổ ,sư tử, cóc, ghẻ, cá sấu...kia!!!!!!!!!
Tôi tuôn
một tràng không dứt làm cho mọi người xung quanh đứng chôn chân tại
chỗ.Lợi dung cơ hội máy tên Đen còn đang mải trố mắt đứng nhìn thì tên
Trắng cầm tay tôi lôi đi.
-Nói đủ chưa cô nương? Đúng là đồ con gái lắm chuyện!
- Hắn nói.
Tôi mở miệng toan chửa thêm một tràng nữa thì ...Vì lúc nãy hét to và dài quá nên bây giờ tôi bị mất giọng...hix
Cuối
cùng, tôi không nói được gì đành phải ngậm tăm đi theo hắn(Chớ không lẽ
ở lại chịu chết à?)Nhà hắn là một cung điện nguy ngâ tráng lệ, đẹp nhất
mà tôi từng thấy!Dẫn tôi vào phòng khách, hắn nói một câu:
-Trong nhà này quy định: không nói gì nghĩa là đồng ý!
Tức
không... tui đng bị mất giọng mà hắn dám nói không nói gì nghĩa là đồng
ý là sao.Đồ chó nhà mày, có ngày bà cho mày biết tay!Phòng khách của
hắn đã bày biện sẵn một bàn tiệc thịnh soạn.Khi toi và hắn đã... an tọa
trên chỗ ngồi của mình , hắn nói:
- Để trả ơn cô, tôi sẽ cho cô ở
nhờ tại đây!không nói gì nghĩa là đồng ý!Tôi sẽ cho cô đi học không nói
gì nghĩa là đồng ý.Đẻ cho tiện cô sẽ học cùng trường với tôi không nói
gì nghĩa là đồng ý.
Nhưng trường của tôi là trường nam sinh nên cô bắt
buộc phải giả lài con trai không nói gì nghĩa là đồng ý.Phòng đã có
người bày biện sẵn.Do cô quên đồ ở kho hàng rồi nên tôi sẽ cho người đi
sắm áo quần cho còn đò dùng để học tập ũng như đồ dùng cá nhân thì tiền
đây, cô tự mua lấy.
Lát nữa người hầu của tôi sẽ đưa cho cô xem danh
mục những người còn sống có thể tới đây bất kì lúc nào của gia đình tôi
cũng như tính cách và cách làm sao cho họ vừa ý...
Cô nhớ phải học
thuộc...
Hăn tuôn ra một tràng dài dằng dặc thế mà hồi nãy bảo con gái lắm chuyện.Xem ra hắn còn lắm chuyện hơn
.Trong bữa ăn,tôi không nói được câu nào."Có lẽ một tuần sau mói nói lại được, buồn wá"