Vi đứng trên tầng 6, gió thổi từng hồi mải miết.
Hôm nay trời đổi gió, gió đầu mùa đã đủ thổi tung những lọn tóc mỏng…
Vi ngước mắt nhìn trời… một màu xám xịt đặc trưng của đầu đông. Vi
không thích màu xám, và đương nhiên ghét luôn cả màu trời. Vi thích màu
xanh mướt, cái màu xanh ngút ngàn tầm mắt, ích kỉ thế đấy nhưng chỉ có
thể là màu xanh dương thôi. Mọi người bảo mắt Vi cũng xanh như màu
trời, đẹp long lanh dưới sớm mai hồng. Bầu trời bây giờ sao mà bí bích
và nhăn nheo như một ông già khó tính. Những toà cao ốc mờ đi trong
sương khói, 7h kém rồi nhưng sương vẫn chưa tan, không gian bao phủ bởi
mùi hơi nước.
San San đã đến, nhẹ nhàng tiến lại từ phía sau, đập vào vai Vi:
- Đến sớm thế Tường Vi?
+ Ừ, thì San cũng đến sớm mà.
Hai đứa cùng cười như một cú hích khởi động một ngày mới bớt ngột ngạt hơn.
- À, Vi đừng nói với ai chuyện hôm qua San kể cho Vi nghe nhé!
+ Ừ, Vi đã hứa là sẽ giữ lời mà, San không tin Vi à?
- Không, San tin Vi.Mọi người đã rục rịch đến đông hơn. Tiếng nói
chuyện phá vỡ bầu không gian yên tĩnh, Vi từ từ bước vào lớp. San đi
cạnh Vi, đột nhiên San liếc mắt ra ô cửa kính rồi San đứng yên như bất
động làm Vi cũng phải dõi mắt về phía cửa kính. Hoá ra là Tùng Linh.
Bất ngờ ánh mắt Tùng Linh và Tường Vi chạm nhau. Vi xấu hổ cụp mắt
xuống và rục rịch chạy về chỗ, để lại một mình San San vẫn chưa thôi mơ
tưởng là Tùng Linh vừa nhìn mình.
Cả buổi hôm ấy không biết bao nhiêu lần Tường Vi vô tình bắt gặp ánh
mắt Tùng Linh nhìn mình trong lớp. Tùng Linh còn cười, nụ cười dịu dàng
biết mấy. Vi lảng đi, vờ như không thấy gì. “Không, mình không được
phép rung rinh Tùng Linh, phải điều khiển trái tim mình nằm yên không
nhảy nhót” – Cô nàng mắt biếc tự nhủ với lòng mình.
Tiết cuối, Vi ra nhà xe, rã rời vì đói. Thấy bóng Tùng Linh đi trước
còn Vi mãi mới dong được xe ra đến cổng. Cô bé rút tiền ra trả tiền xe
thì bác bảo vệ nói: “Bạn nam đi trước trả cho cháu rồi”. Vi nhìn nhanh
ra ngoài cổng đã chẳng thấy bóng Linh đâu cả.
Hôm sau đến lớp, ngay lập tức Vi tìm Linh để trả lại tiền:
+ Ơ, Vi buồn cười nhỉ, Linh có trả tiền xe cho Vi đâu.
Nài nỉ mãi để Linh nhận nhưng Linh cứ chối phăng, thế là Vi ngúng nguẩy
bỏ đi. Vậy mà hôm đó cũng vẫn vậy, rồi 5 hôm liên tiếp như thế, không
bắt tận tay Linh trả tiền xe cho mình, Vi đành im lặng. Rồi đi đến
quyết định làm vé quý.
Giờ ra chơi tiết 2, bí thư rục rịch lên kế hoạch cho chương trình thời
trang của lớp tham dự đêm hội diễn văn nghệ “Sóng trẻ” toàn trường. Lớp
có 10 tên con trai nên 10 tên được đánh số từ 1 đến 10. 10 chị em trong
đội model cứ thế bốc thăm, bốc phải số nào sẽ được phân cặp đi đôi với
tên con trai số tương ứng. Tim Vi đập thình thịch không biết mình bốc
phải số mấy. Thót tim rồi rụng rời chân tay khi số 5 lồ lộ hiện ra
trước mắt. Số 5 - Tường Linh, trời đất như quay cuồng trước mắt Vi, Vi
liếc vội xung quanh rồi nhanh chóng đập vai San San ngồi cạnh, dúi vào
tay San San tấm giấy thứ 5 trong khi chưa ai để ý. San San ớ người ra
một lúc rồi nhanh chóng hiểu vấn đề, suýt nữa thì hét ầm lên vì sung
sướng. Cũng may Vi đã nhanh chóng “xi-nhan” cho cô nàng kín tiếng.
Buổi tập đầu tiên, Tùng Linh đến muộn, mắt cậu ấy rất buồn. Tùng Linh
tập sai nhiều động tác đến mức bí thư “Chích choè” phải hét lên vì tức
giận. San San thì ỉu xìu như con mèo hen. Sau đó Tùng Linh có vẻ tập ổn
hơn một chút.
Buổi tập thứ hai mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, các model “vườn” sải bước
khá tự tin ở dọc hành lang. Buổi tập kết thúc, Vi vội vàng phi xuống
nhà xe, định bụng đi oánh chén sữa chua nếp cẩm với bà chị. Ai ngờ hú
hồn vì không thấy vé xe đâu, lục tung trong cặp cũng không thấy gì. Cô
nàng đành bụng bảo dạ lủi thủi quay lại lớp.Lên lớp, Tường Vi thấy một
bóng áo đen để cái gì đó vào ngăn bàn mình. Vi nép vào góc tường, bình
tâm chờ người đó đi về rồi mới vào, bóng áo đen đó… là Tùng Linh.
Vi tức tốc tìm vé xe, may quá nó nằm gọn trong ngăn bàn, cùng lúc lôi
từ trong ngăn “một vật thể lạ” màu hồng thắt nơ. Trái tim Vi muốn tan
ra vì bức thư đó, một bức thư tỏ tình Vi và một lời mời tới quán CAM
sau giờ học: “Linh sẽ chờ đến khi nào Vi tới”. Vi ngồi thụp xuống, nước
mắt lã chã, Vi không thể có cảm tình với Tùng Linh, vì San San thích
Linh, mà Vi thì đã hứa sẽ cố làm mai cho cả hai.
Thật không may cho Linh, dòng chữ “Linh sẽ chờ đến khi nào Vi tới” được
kẹp riêng, còn trong cả bức thư Linh chỉ gọi Tường Vi là ấy. Lau khô
nước mắt, Vi tiến tới chỗ ngồi của San San và đút bức thư vào. Tất cả
diễn ra theo sự lập trình sẵn của Vi, giờ ra chơi San San kéo Vi ra một
chỗ rồi khoe quýnh lên. Vi nhận thấy rõ niềm vui rạng ngời trên gương
mặt cô bạn. Rồi San San cứ hỏi đi hỏi lại Vi: “Trông tớ như thế này đã
xinh chưa, có cần về nhà thay quần áo khác không?”
Ở quán CAM, Tùng Linh sốt sắng xem đồng hồ. Để rồi không tin vào mắt
mình, người tiến lại chỗ Linh ngồi là San San. Rồi không để Tùng Linh
nói gì, San San bày tỏ hết niềm vui, Linh ngồi im lặng, đáp cụt lủn vài
câu rồi cáo lỗi về trước. San San hơi thất vọng nhưng rồi chắc mẩm:
“Cậu bạn xấu hổ” nên thôi. Cô nàng vẫn chưa thôi sướng âm ỉ.
5 tiết học của ngày hôm sau trôi qua thật nặng nề với Vi, Vi sợ ánh mắt
Linh nhìn mình đầy căm phẫn, một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt ấy… Vi
sợ! Vi thấy sợ lắm!
Rồi Vi như muốn điên lên khi Tùng Linh chính thức hẹn hò với San San.
“Tại sao thế nhỉ. Tại sao mình lại ghen thế này?” – Tường Vi sợ phải
đối diện với chính những cảm xúc thật trong lòng mình.
Khác với niềm vui ngày đầu tiên hẹn hò với Tùng Linh, San San bắt đầu
uể oải với những cuộc đi chơi trong im lặng của hai người. San San có
cảm giác ngột ngạt và bức bối, không dưới 5 lần than với Tường Vi về sự
hờ hững của Linh. Mỗi lúc như vậy cảm xúc trong lòng Vi thật hỗn độn,
vừa buồn lại vừa… vui.
Cho đến hôm tổng duyệt áp chót, Tùng Linh không đến. Vi thấp thỏm không
yên. San San thì đến muộn, cả đội nhốn nháo hết cả lên. Lúc sau San San
đến và kéo tay Tường Vi ra một chỗ. San San nói trong giàn giụa nước
mắt:
- Tại sao Vi làm thế? Tại sao lại vì San San mà sắp đặt tất cả mọi
chuyện. San San thích Linh nhưng không phải cầu xin một tình yêu giả
tạo. Tất cả mọi chuyện, San San không muốn…
Tường Vi im lặng. San San nhìn thẳng vào mắt Vi:
- Tường Vi, nhìn thẳng vào mắt tớ và nói cho tớ biết Vi có thích Tùng Linh không?
Vi vẫn im lặng
- Nói đi, tớ xin Vi, San San kéo người Tường Vi mạnh hơn rồi chao đi chao lại.
Vi khóc oà…
San San kéo Tường Vi lại gần mình, rồi ôm lấy cô bạn.
- Tại sao Vi lại giấu những cảm xúc trong lòng mình như thế, hay là lỗi
do San San, vì San nói thích Linh mà Vi phải làm tất cả cho San, hi
sinh cả tình yêu của mình như thế có đáng không?
+ Vi… Vi… – Vi ấp úng rồi ôm San chặt hơn.
- Vi biết không, Tường Linh đã nhìn thấy lúc chúng mình tráo số cho
nhau, cậu ấy đau lắm nhưng không nói gì. Cả đến hôm Vi đặt tấm thiếp
vào ngăn San, Tùng Linh đã mơ hồ nhận ra điều đó. Vì ngày nào Tùng Linh
cũng để ý xem Linh về chưa, nên lúc xuống lấy xe, nhìn thấy xe của Vi
vẫn còn, Linh hơi ngờ ngợ nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua nên cậu ấy
cũng chả để ý kĩ. Cho đến lúc người đến gặp Linh không phải là Vi mà là
tớ, cậu ấy mới dám chắc Vi đã nhét thư vào ngăn bàn tớ.
+ Trời ơi!
- Hôm qua khi tớ ngột ngạt quá, tớ hét lên vì không chịu đựng được,
Linh đã ngồi thú nhận tất cả. Mối quan hệ của chúng tớ chưa có gì để
nói chia tay như những cặp đôi khác nhưng từ giờ tớ sẽ không ảo vọng về
những gì không thuộc về mình. Vi đến với Linh đi, đừng che giấu tình
cảm của mình như thế.
+ Nhưng, còn kịp không San San, sau tất cả những điều đó San bảo tớ có thể dũng cảm đứng trước mặt Linh và San sao?
- Dũng cảm lên nào, San thì chẳng có vấn đề gì, vì tất cả những gì Vi làm đều vì San mà. Còn Linh, vẫn luôn yêu Vi, Vi ạ.
Kè đá, góc quen thuộc của Tùng Linh vẫn đầy gió và cỏ lau. Không gian
yên ắng và lòng người tĩnh lặng. Có người đến sát khe khẽ ngồi cạnh bên
Tùng Linh. Linh quay sang bên, bất ngờ vì đó là Vi nhưng lại nhanh
chóng làm mặt lạnh.
+ Tớ ngồi nhờ ở đây ngắm kè đá được không?
- Ấy cứ ngồi thoải mái, có phải kè của tớ đâu mà tớ được rào cản.
Vi cụp mắt xuống, cảm giác đầy đau đớn.
+ Đừng nói với tớ như thế được không, tớ xin lỗi vì tất cả. Tớ chỉ muốn
nói là Linh hãy về tập cùng với cả đội, cả đội cần Linh và… chính bản
thân tớ nữa cũng cần Linh.
- Không, tớ sẽ không về?
+ Sao thế Linh, tớ xin Linh đấy, một lần vì lớp thôi mà.
- Tớ không thể về và nhìn Tường Vi sánh bước cùng với một người khác, còn tớ nắm tay một người mà tớ không hề có tình cảm.
+ Thế,…. Linh về và… cùng cặp diễn với… tớ được không?
Linh quay sang nhìn thẳng vào mắt Tường Vi, một bầu trời biếc xanh
trong đôi mắt ấy. Bầu trời chợt sáng trong một ngày đông lạnh! Thấy
Tùng Linh im lặng mà nhìn thẳng vào mắt mình, Vi lúng túng đứng dậy và
định bước đi.
- Vi, chờ tớ, tớ sẽ về cùng Vi – Tùng Linh níu tay Vi lại, vừa nói vừa thở hổn hển.
Đêm hội diễn văn nghệ, sàn diễn loáng lướt những bước đi chuyên nghiệp.
Một chiếc cổng hình trái tim được bộ phận “hậu trường” của lớp thiết kế
cực kì long lanh. Đêm hôm ấy Tường Vi lộng lẫy trong bộ váy thiên thần
và đôi cánh trắng sánh bước bên Tùng Linh trong bộ vest đuôi tôm.
… Có hai bàn tay đã tìm thấy nhau, kể cho nhau nghe chuyện tình yêu mắt biếc…