Địa cầu, ngày ...
Này biết ai không? Con bạn "hàng xóm" của mày đây. Khỏi nói cũng biết
phải không? Vì làm gì có đứa nào đủ tử tế viết cho mày bức thư như thế
này cơ chứ.
Mày có thấy tao ngu, tao điên? Tao hỏi thật đấy. Không phải là 15 phút
bất thường đâu. Ấy... Chưa nói vì sao tao điên nhỉ.. Quên khuấy đi mất.
Tại mày mà tao lộn lung tung cả lên.
Nhớ những ngày đầu tiên lên cấp III. Dứa nào mặt cũng nai nai, ngố tàu
cả lũ. Nhìn cả lớp trông ai cũng mới toe, không thấy bạn cũ. Tao buồn
gần chết. Khi xếp chỗ, tao với mày ngồi gấn nhau. Thế là tao thành
"hàng xóm" của mày.
Suốt ba năm cấp III, mày là đứa duy nhất lắng nghe tao nói, chia sẻ tất
cả với tao. Khi tao cười mày cũng cười (nói thật nhé. Mày cười trông
kinh khủng lắm). Khi tao khóc thì việc duy nhất mày làm đó là ngồi mắng
tao mít ướt.
Mà kể cũng lạ. Ba năm học, tao với mày cứ phải ngồi gần nhau. Tao không
rõ kiếp trước có nợ nần gì mày không nữa, mà mày bám tao như đòi nợ.
Trong khi lũ lớp mình đổi chỗ xòanh xoạch.
Mày còn nhớ hồi lớp mình cắm trại không? Tao thề với mày đó là ngày tao
ghét nhất. Tại sao à? Tại hôm đó mày ra tay nghĩa hiệp... Xem nào ....
Hôm đấy, tao xung phong bê cột dựng trại. Điên điên thế nào, tao lại va
vào hòn đá to tổ chảng. Ngã oạch xuống sân. Chân trật khớp, đầu gối thì
chảy máu bê bết.. Tao khóc quá trời... Mày đứng gần đó, vội vội vàng
vàng bế xốc tao lên, đưa đến phòng y tế. Miệng mày cứ nói hoài: "chuyện
vặt ấy mà. Không sao đâu, khỏi ngay thôi." Chân tao sưng vù. Đến phòng
y tế thì không có giáo viên. Mày chạy tới, chạy lui để lau vết thương,
băng bó cho tao. Nhìn mày lúc đó phong độ lắm cơ. Cho dù khi ấy trông
mày cũng thảm hại lắm: đầu tóc rối bù, mặt nhợt đi vì sợ khi thấy máu
của tao, quần áo xộc xệch lại còn dính máu nữa, dây giày thì tuột....
Nhưng đó là hình ảnh đẹp nhất của mày đó....
Kể từ lần đó tao say nắng. Suốt những năm cấp III, tao không dám nói
ra. Vì sợ nếu mày biết thì tao và mày sẽ không được tự nhiên. Thế là
tao đành câm như hến. Tao chỉ biết kể với cái Phượng...
Tao và mày vẫn vui vẻ.
Tao quyết định khi đỗ đại học thì tao sẽ nói. Trước ngày tao lên Hà Nội
để thi, mày gọi điện cho tao và hỏi một câu hỏi mà đến giờ tao mới hiểu
được ý nghĩa của nó: "Ngọc ơi! Tại sao lại có 18 tầng địa ngục mà lại
chỉ có 9 tầng mây nhỉ? Không biết sau này, tao và mày sẽ ở chỗ nào của
18 tầng tối tăm hay là 9 tầng ánh sáng nhỉ?" Nghe câu nói đó của mày,
tao tưởng mày bị điên: "Bộ tính tử tử hả cha nội?". Mày chỉ khẽ "Ừ !".
Tao đỗ đại học. Nhưng lại không thể gặp được mày. Tới hôm nhập học, tao
lên trường rồi tự nhủ: "Cuối tháng này sẽ nói, sẽ nói..."
Rồi chưa gì, đầu ngay ngày hôm sau, con Phượng gọi điện lên cho tao:
"Ngọc ! Mày và thằng Hùng không có hy vọng đâu. Đừng nghĩ đến nó nữa."
Nghe câu nói của nó, tao tưởng nó đùa: "Con này, hôm nay hâm hả? Lâu
không gọi điện, đến hôm gọi thì toàn nói vớ vẩn." Nhưng con Phượng
giọng hơi run. Tao nghe thấy như nó khóc. Và nó nói: "Hùng đi rồi mày
ơi! Nó mất rồi. Vừa sáng nay." Tao hận tao trước đó còn cười. Khi nghe
tin đó, lỗ tai tao lùng bùng. Cả người tao cứng đờ. Các cơ trên mặt
căng ra. Tao đờ đẫn. "Vậy là mãi mãi tao không thể nói ra được"
Bỗng bao nhiêu kí ức hiện về. Nụ cười, ánh mắt và cả cái khuôn mặt ngu
ngốc của mày nữa... Tất cả.. tất cả...Từng thứ...từng thứ hiện lên rõ
ràng.....
Sau này, tao mới biết hóa ra mày bị Ung thư di căn. Bệnh mày như thế mà
tao lại chẳng hề hay biết. Cho đến khi cái Phượng nó bảo. Mày đã biết
bệnh mình từ trước khi tốt nghiệp. Nhưng bênh đã nặng lắm rồi. Và ...
và mày không muốn cuộc sống của mình sẽ chấm dứt trong bệnh viện nên đã
không nhập viện. Mày muốn đựoc sống bên bạn bè và người thân.
Từ khi nghe tin của mày. Đầu óc tao điên đảo. Nước mắt lùa nhau rơi
xuống .... Tao đã cố gắng tìm thật nhiều việc để làm và để không còn
nhớ về mày nữa. Nhưng vô dụng... Tao vẫn nhớ, nhớ như in .......
Mà mày biết tao đang làm gì không? Dĩ nhiên là viết thư cho mày rồi.
Nhưng tao vừa thả đèn trời đó. Hy vọng mày sẽ thấy. Đèn trời của tao
đẹp lắm. Nó được làm bằng giấy in hình trái tim. Khi nào mày nhận được
chúng thì nhớ "gửi thư" cho tao. Mà mày nhớ kể cho tao biết Thiên Đường
như thế nào. Chắc đẹp lắm hả?
Dù đã quá muộn, nhưng ... nhưng .. tao vẫn muốn hét thật to để mày nghe thấy.
"Tao yêu mày... Tao yêu mày..."
Mày nghe thấy không?
Hừ... Ghét thật. Nước mắt lại chảy nữa ... Tao ước gì lúc này được nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mày biết bao .....
Ước gì ..... ước gì tao đã không chần chừ. Ước gì tao đã nói ra tình
cảm của mình ... Ước gì ngay lúc này đây, khi mà tao đang khóc được
nghe mày mắng chửi thêm hàng vạn, hàng triệu triệu lần nữa........
Mày có nghe thấy tao nói gì không.....
Tao yêu mày ... Yêu mày .... mãi mãi .........