Giờ mới biết, đêm mùa hè cũng lạnh và mênh mông thế.
Rimoka178
Sang nhà ngủ với em trong một buổi tối muộn vì em phải ở nhà một mình,
em vui vẻ và líu lo kể chuyện tình yêu khiến lòng mình đang mỏi mệt
cũng thấy dịu lại.
Mối tình đầu bao giờ cũng trong sáng và si mê. Nhìn em, thấy lại hình
ảnh của mình những năm về trước, xa xôi, diệu vợi. Tôi giờ đây như con
chim gẫy cánh sợ cành cây cong. Em ít hơn tôi nhiều tuổi, nhưng lại là
một trong những người tôi nhớ đến với một bản lĩnh và nghị lực hơn
người.
Tin nhắn của người yêu em đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và cắt
đứt sự hào hứng trong em. Em cuống quýt, đòi đến trong đêm tối để tìm
ra câu trả lời cho câu hỏi: "Vì sao?". Cũng đường phố này, mới ban ngày
ngạt thở mà khi đêm xuống trầm mặc và khoan thai đến thế. Mặc kệ em với
đêm tối, với nguy hiểm và với nước mắt, người yêu em cứng rắn quá, nhất
định không chịu gặp.
Đàn ông, một khi đã quyết, không cách gì lay chuyển được đâu em, không
yếu đuối và dễ mủi lòng như phụ nữ. Thế nên, phụ nữ mình, muôn đời vẫn
khổ. Em gục trên vai tôi mà khóc tức tưởi. Tự nhiên trong lòng trào
dâng một niềm thương cảm cho niềm tin tuyệt đối trong em và cho niềm
tin đã vơi đầy trong tôi. Trong tình yêu, nên làm thế nào thì tốt? Tin
vừa đủ, yêu vừa đủ, hạnh phúc và đau khổ vừa đủ hay đặt trọn niềm tin
để đưa nhau đến đỉnh cao của hạnh phúc và rồi vụn vỡ, không còn gì bấu
víu khi tình yêu ra đi?
Em đang đau khổ lắm, nhưng em sẽ đứng dậy
được thôi, chị tin thế. Con người khi lâm vào những hoàn cảnh đớn đau
sẽ mạnh mẽ phi thường, hơn mình tưởng. Đừng oán hận, trách móc, mà hãy
giữ lại cho mình những kí niệm đẹp vì dù sao khi ra đi, ai cũng mang
trong mình ít nhất một lí do mà họ cho là đúng. Em sẽ thấy lòng nhẹ
nhàng hơn.
Để từ bỏ một tình yêu mà vẫn giữ trọn phong thái của riêng mình đôi khi
cần phải có lòng dũng cảm. Rồi em sẽ thấy, có những điều quan trọng hơn
tình yêu và nó cũng là điều duy nhất vực em dậy khi em tưởng chừng đã
bị đau thương và bi lụy làm cho gục ngã. "Có ai từng yêu mà chưa từng
khóc", em nhỉ?